Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Đến bên anh như ngày hôm qua...

Đến bên anh như ngày hôm qua…

[Shiragami_0981]

………………………………………………………………………………………………


Điện thoại em rung lên theo tiếng tin nhắn của anh…

“Đi làm về chưa em? Anh nhớ em…”


Tựa người vào những thanh sắt ngoài ban công, gió đêm lạnh mơn man khuôn mặt thật nhẹ… Em thả mình vào từng dòng suy nghĩ của riêng em…



Em – hai mươi mốt tuổi. Cái tuổi chính thức tự thân tự lập bước ra đời. Cái tuổi rời xa những niềm vui nho nhỏ tuổi học trò để đến với những lo toan bộn bề của cuộc sống. Cái tuổi vẫn chưa tinh khôn như một người trưởng thành nhưng cũng không còn ngu ngơ như một đứa con nít trung học. Cái tuổi mà đối với em tình yêu chỉ là một thứ phù phiếm.

Em được nhận vào làm ở một công ty xuất nhập khẩu hải sản lớn. Vài tháng làm nhân viên thực tập của em ở đấy không mấy bình yên. Những thay đổi quá lớn giữa cái ghế nhà trường và cái ghế trong kinh doanh thực khác biệt. Em quay cuồng trong giấy tờ và những con số đến mệt lả. Những cố gắng của em biến em trở thành nhân viên chính thức của công ty sau đó.

.
.
.

Và rồi em gặp anh ở một hội chợ thủy sản quy mô trong nước. Anh là đại diện của một công ty nước ngoài tại Việt Nam. Phía bên tôi có lời đề nghị anh hợp tác và tôi phụ trách liên lạc với anh. Hai thỏi nam châm trái dấu hút lấy nhau như một định lý. Ba tháng cùng làm việc đem trái tim hai mươi mốt của tôi và ba mươi bốn của anh hòa chung một nhịp đập. Nhịp đập của tình yêu.

Không phải bởi cái danh giám đốc phụ trách hay do bộ vest đen sang trọng trên người anh…

Càng không phải vì chiếc xe láng cóng hay dừng trước cửa nhà tôi…

Mà cảm giác hạnh phúc đến khi màn hình điện thoại rung lên bài hát chỉ được cài cho số của anh…

Yêu thương tới khi những buổi trưa anh chạy như bay đến công ty em…

Sự bình yên và thanh thản đến kì lạ khi nắm lấy bàn tay có đeo nhẫn ở ngón áp út của anh…

Em đã biết rằng mình yêu như thế đấy…



“Trước khi cơn giống kéo đến, trời thường quang mây…”



Đó là một ngày mưa… Chị gọi vào số em và hẹn em ra gặp chị.

Khi em tới, chị đã ngồi sẵn ở đó. Chị trông sang trọng và quý phái, khác hẳn em. Em tiến lại bàn với ánh mắt e dè. Không đứng lên chào hay đơn giản chỉ gật đầu, chị hỏi em có biết chị hay không. Và có biết tại sao chị biết em. Em chỉ trả lời “không”.

Chị ta hắt thẳng ly nước lạnh vào mặt em. Tuôn ra một tràng những ngôn từ không mấy là hay ho. Và âm lượng của nó cũng không vừa đủ nghe cho lắm. Những người trong quán café quay lại nhìn em chòng chọc. Em nghe những được vài tiếng xì xào ở bàn bên cạnh mình. Chị ta mắng chửi xong rồi bước đi thẳng. Để em lại với nỗi ê chề dâng lên trong đôi mắt. Em đã không khóc. Đã KHÔNG THỂ khóc…

Cái lạnh của từng giọt nước thấm đẫm vào tim. Nó gặm nhấm bên trong em như một chất acid sufuric mạnh mẽ.

.
.
.

Anh à, em đã sai sao anh…?



Em không phải là lần đầu tiên sa ngã vào những cuộc chơi thế này. Em cũng đã từng yêu, cũng đã từng thất vọng. Tình yêu đến trong những năm tháng em vẫn còn khoác trên mình bộ đồng phục trắng. Trong sáng và vô tư đến kì lạ. Không một chút mưu mô hay toan tính. Đơn giản hết yêu thì chia tay. Chỉ là như vậy…

Tưởng chừng như em sẽ gục ngã giữa một tình yêu không có kết quả nhưng bất ngờ thay em lại không như thế. Đến mức khi trả qua cái nỗi nhục nhã bị khinh bỉ của cuộc đời thì tất cả chỉ khiến em càng yêu anh nhiều hơn mà thôi…

.
.
.


Biết là thế, nhưng em vẫn chạy trốn anh bằng những buổi trưa tụ họp đồng nghiệp đi ăn dù biết rằng chiếc xe đen của anh vẫn đậu ở kia. Em chặn những cuộc gọi từ anh cho dù tim vẫn đập rộn ràng khi nhìn thấy những tin nhắn yêu thương từ anh. Em để dành thời gian chăm chút lại cho bản thân. Kiếm lại những gì đã mất từ khi quen anh. Em lao vào những night club cùng bạn bè, bỏ tiền đi shopping với những cô bạn thân. Em không muốn quên đi anh… chỉ là em muốn anh và em hãy để cho con tim nghỉ ngơi một chút…



Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em…

Không một party hoành tráng nào, không nhận bất kỳ một lời mời đi ăn nào thậm chí cũng chẳng tự thưởng cho bản thân một thứ gì. Em đơn giản chỉ ngồi đây, tựa đầu vào ban công và tìm cho mình một khoảng khắc bình yên.

0h đêm.

Em tiến đến bên cái lap quen thuộc của mình, mở mail lên và đọc. Bỏ qua những lời chúc mừng từ những người quen, em tìm đến mail vừa nhận từ địa chỉ của anh.

“Bé con à, hôm nay là một ngày đặc biệt. Là ngày một ai đó có mặt trên đời. Là ngày cuộc sống này có em. Chúc mừng sinh nhật em.

Suốt cả tháng nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh vẫn có thể sống tốt khi không có em. Em cũng vậy phải không? Nhưng nó giống như một cái máy vậy em à. Bỗng dưng có một lỗ hổng giữa cuộc đời anh. Và anh nhận ra rằng chỗ trống đó chỉ có thể là em.

Một tháng đủ để anh và vợ được tòa xác nhận ly dị. Bé Min sẽ sống với anh như con bé đã chọn. Cô ấy là mẹ bé Min nhưng cả hai cha con anh đều không cảm thấy được tình thương từ cô ta. Mặc dù còn rất nhỏ nhưng con bé cũng đã suy nghĩ như một người lớn. Nó đã chọn anh. Và anh sẽ làm tất cả để xứng đáng với lựa chọn ấy.

Và bây giờ là lựa chọn của anh. Không cần nói có lẽ em cũng biết câu trả lời.

Vậy còn em? Em sẽ đồng ý làm mẹ của bé Min chứ?”




[Oh whatever anyone anyone says
It doesn't matter to me
Oh whoever whoever curses me
I'll only look at you
Even when I'm born again, it's still only you
(Still still) Even as time goes by… – It’s You – Super Junior]


Anh à…

Cho dù có đau khổ cách mấy…

Em vẫn sẽ lại đến bên anh… như ngày hôm qua…


~END~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét