Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Fic [AriJima] : Rain ... [ Sequel of " Untitled " ]

Tháng 7 ...

Hnay là một buổi chiều mưa ...

...................................

" Con ra siêu thị mua hộ mẹ ít đồ nhé , Daiki . Mẹ quên khuấy mất một số thứ cần mua "

" Thôi mà mẹ ! Trời đang mưa thế này mà . Đâu nhất thiết phải mua ngay đâu " - hạ quyển manga xuống nhìn mẹ , tôi càu nhàu .

" Đi dùm mẹ đi mà Daiki . Hôm qua mẹ quên mua đồ cho ba con đi công tác ngày mai .Mẹ sẽ cho con tiền mua Pocky nhé . "

" Thôi được rồi , con đi . Haizzz ... " - đặt quyển truyện tranh xuống bàn , tôi lê chân ra chỗ mẹ lấy tiền và tờ giấy có ghi mấy thứ mẹ cần mua . Xong , tôi hướng thẳng ra cửa , không quên mang cho mình một cây dù . Đúng là trời mưa làm cho con người ta cảm thấy lười biếng . Và dù gì thì giờ cũng đã là 7 , 8h tối . Không lười mới lạ ==' .

" Đi cẩn thận nhé con zai yêu ! " - mẹ gọi với theo sau cánh cửa .

....................................

Tôi bước từ từ trên con đường trơn ướt , nhớ lại đêm mưa hôm ấy ...

Hai năm ...

Từ hôm đó đến nay đã được hai năm ...

Tôi ở bên em ...

Tôi ôm lấy em ...

Tôi che chở cho em ...

Hai năm ...

Trong vòng hai năm tôi đã làm tròn bổn phận của một người anh trai ...

Nhưng không phải là một người yêu ...

Đơn giản ...

Vì em chưa bao giờ nói yêu tôi ...

Thậm chí em còn chưa bao giờ nói với tôi suy nghĩ của mình về tôi ...

.

.

.

Ở bên em mới biết em yếu đuối lắm ...

Trên sân khấu em luôn ngời ngời rạng rỡ ...

Em là hoàng tử trong mơ của biết bao nhiêu cô gái ...

Nhưng con tim em không được rắn rỏi như vẻ bề ngoài ...

Em luôn muốn được che chở ...

Em sợ cô đơn ...

Nên em rất hay khóc ...

Những hôm ba mẹ em đi công tác xa hay bận việc .

Em sợ phải ở một mình lắm .

Nên em lại gọi cho tôi ...

Để tôi đến bên em vỗ về ...

Và để em thiếp đi trong vòng tay tôi đến sáng ...

Hay những lần em ngồi khóc một mình ở ghế đá công viên ...

Tôi cũng lại đến ...

Cũng lại dang tay ôm lấy thân hình gầy nhằng của em ...

.

.

.

Tôi không biết em đã dứt bỏ được bóng hình của Chii hay chưa ...

Tôi không biết đối với em , tôi là gì ...

Tôi cũng không biết trái tim em đã bao giờ lỗi nhịp khi thấy tôi không dù chỉ một lần ...

Nhưng tôi hiểu rằng ...

Mình là kẻ thế thân ...

Nên tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì nhiều hơn thế ...

Dường như chỉ cần được ôm em , được em gọi tên , được che chở em thì tôi sẽ đánh đổi mọi thứ mà mình có vậy ...

.

.

.

Chỉ có điều ...

Con tim tôi cũng đâu có mạnh mẽ gì cho cam ...

Nó buồn mỗi khi em đi bên tôi huyên thuyên đủ chuyện , mặc dù những câu chuyện ấy chẳng bao giờ là về tôi ...

Nó chùn xuống khi thấy nụ cười tươi của em đang không dành cho nó ...

Nó cũng biết mệt mỏi vì chờ đợi ...

Nó khao khát được yêu ...

Đến mức dù cho cứ từng ngày trôi qua , con tim tôi lại nứt một mảnh ...

Thì nó vẫn cố gắng chạy đến bên , ôm lấy người mà nó yêu ...

Nó vẫn cứ luôn muốn hét lên rằng " Nakajima Yuto , anh yêu em "

Nhưng sao mãi mà chẳng thấy câu trả lời ...

Cho dù có là không đi nữa ...

................................................

" Ngày mưa hôm ấy ... liệu ai có còn nhớ ... "

Tôi si mê em quá rồi thì phải ...

Ngay lúc này đây , trước mắt tôi cũng là hình ảnh của em , đứng dưới cơn mưa , để mặc cho cả người ướt hết ...

Đôi mắt long lanh của em đang mang một nỗi buồn nào đó ...

Về nơi xa thẳm ...

Em ...

Và mưa ...

Thật là đẹp ...

.

.

.

" Rầm "

Tiếng sấm làm tôi tỉnh hẳn .

Và ... tôi không mơ ...

Đó chính là em , đang đứng đó .

Ở trước mặt tôi ...

Đôi mắt buồn ấy đang hướng về phía công ty JE .

.

.

.

Tôi vội chạy đến bên , che dù và kéo em ra một hàng hiên gần đó ...

Em ngạc nhiên nhìn tôi ...

.

.

.

" S...sao anh lại ở...ở đây ? "

" Câu đó anh hỏi em mới đúng á ! Sao em lại ở đây , mưa như thế ? Lại còn không che dù nữa chứ . Khổ quá , em mà bệnh thì làm sao ? Ướt hết rồi . " - vừa nói tôi vừa tôi ra trong túi chiếc khăn mùi soa ra lau mặt cho em , cảm nhận được ánh mắt của em vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình . "

Nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ hoe của em , 2 giọt nước mắt vẫn còn đọng lại , không rõ là nước mắt hay nước mưa ...

" Em khóc đấy à ? Sao không gọi cho anh ? " - tôi nhìn em đau khổ . Gấp đôi cái khăn cho vào túi , tôi dang tay ra nói tiếp - " Lại đây nào "

Bất ngờ ...

Em lùi lại đằng sau một bước ...

Tôi nhìn em khó hiểu . " Sao thế em ? " .

Đưa tay lên định nắm lấy cổ tay em . Nhưng chỉ mới chãm vào nó , em đã giật phắt lại , như thể tôi là một con quái vật nào đó mà em khinh bỉ .

" Em đã chán anh rồi sao ? - tôi nói nhỏ rồi thở dài buồn bã . Thật là chua chát .

" Có lẽ cũng đã đến lúc rồi nhỉ "

Hai hàng nước mắt của em trào ra , nức nở ...

Hệt như một đứa trẻ ...

" Em ... xin lỗi "

" Em không thể tiếp tục được nữa ... "

Em sẽ rời bỏ tôi ...

Phải , ngay từ đầu tôi đã biết ...

Em không yêu tôi ...

Vậy mà sao tôi vẫn cứ le lói hy vọng ...

Để rồi bây giờ tiêu tan thế này ...

.

.

.

" Em xin lỗi , em không thể tiếp tục như thế này được nữa ... " - em cúi gập người xin lỗi tôi trong tiếng nấc

" Em không thể lợi dụng anh như một thứ đồ chơi như thế này được nữa ... "

" Em không thể coi anh như một người anh trai được nữa ... "

.

.

.

" Hãy nói ra điều đó đi nào " -

Giờ đây thì tôi còn gì để mất nữa ...

.

.

.

" Em ... vì ... "

" Vì ... em yêu anh "

.

.

.

Cái ... gì ... ?

Em yêu tôi sao ?

.

.

.

" Từ hơn một năm trước , em đã từ bỏ Chii hoàn toàn . Và em đã yêu anh ... Em không nhận ra ngay lúc ấy . Anh đã quá tốt với em . Còn em thì đã làm khổ anh , làm sao có tư cách để được anh chấp nhận chứ ... Anh đã tốt với em đến như vậy , mà em còn cứ bướng bỉnh ... Anh đã chờ em quá lâu rồi , chắc yêu em anh cũng đã đau khổ nhiều nhỉ ... "

" Giờ thì em không thể lợi dụng anh thêm được nữa ... "

Lời nói của em khiến cho lỗ tai tôi lùng bùng lên .

Em nói thật hay nói đùa ...

Em yêu tôi sao ? ...

" Hôm nay ... là đúng hai năm ...

Hai năm ... kể từ hôm ấy ...

Cái hôm mà anh hứa rằng sẽ bảo vệ và che chở cho em ... "

Em lôi ra trong túi xách một món quà được bọc cẩn thận .

Hơi ướt nước mưa ...

" Cái này ... là quà cho anh ... "

" Hai năm qua , em đã làm phiền anh quá nhiều ...

Hãy nhận nó và chấp nhận lời xin lỗi của em anh nhé . "

" Hy vọng là sẽ có người thật lòng đến với anh , và không để anh bận tâm như em . Anh hãy hạnh phúc nhé ... "

Em cười buồn , rồi quay lưng đi ...

" Ơ ... "

.

.

.

Tôi đã níu em lại ...

" Cho dù anh có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa ...

Thì không bao giờ con tim anh hết yêu em "

.................................

Mưa rơi như buổi chiều hôm ấy ...

Có hai người đang hôn nhau dưới hàng hiên ...

Hạnh phúc ...


Shiragami

[ 2h55' 27/7/2010 ]


[ Hờ .... mệt quá ==' Đã rất là cố gắng , nhưng vẫn có cảm giác như cái chap này cũng thật là ... ngớ ngẩn ==' ]

1 nhận xét:

  1. Xé tem nhá ~~ xD~ thích đọc fic cậu lắm cơ * tiếp tục phát huy nhé :"> :"> :"> *

    Có điều mình không hiểu câu này lắm

    " Con tim tôi cũng đâu có mạnh mẽ gì cho cam"

    ; ;"

    Viết tiếp AriJima nha xD~

    Trả lờiXóa