Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Đến bên anh như ngày hôm qua...

Đến bên anh như ngày hôm qua…

[Shiragami_0981]

………………………………………………………………………………………………


Điện thoại em rung lên theo tiếng tin nhắn của anh…

“Đi làm về chưa em? Anh nhớ em…”


Tựa người vào những thanh sắt ngoài ban công, gió đêm lạnh mơn man khuôn mặt thật nhẹ… Em thả mình vào từng dòng suy nghĩ của riêng em…



Em – hai mươi mốt tuổi. Cái tuổi chính thức tự thân tự lập bước ra đời. Cái tuổi rời xa những niềm vui nho nhỏ tuổi học trò để đến với những lo toan bộn bề của cuộc sống. Cái tuổi vẫn chưa tinh khôn như một người trưởng thành nhưng cũng không còn ngu ngơ như một đứa con nít trung học. Cái tuổi mà đối với em tình yêu chỉ là một thứ phù phiếm.

Em được nhận vào làm ở một công ty xuất nhập khẩu hải sản lớn. Vài tháng làm nhân viên thực tập của em ở đấy không mấy bình yên. Những thay đổi quá lớn giữa cái ghế nhà trường và cái ghế trong kinh doanh thực khác biệt. Em quay cuồng trong giấy tờ và những con số đến mệt lả. Những cố gắng của em biến em trở thành nhân viên chính thức của công ty sau đó.

.
.
.

Và rồi em gặp anh ở một hội chợ thủy sản quy mô trong nước. Anh là đại diện của một công ty nước ngoài tại Việt Nam. Phía bên tôi có lời đề nghị anh hợp tác và tôi phụ trách liên lạc với anh. Hai thỏi nam châm trái dấu hút lấy nhau như một định lý. Ba tháng cùng làm việc đem trái tim hai mươi mốt của tôi và ba mươi bốn của anh hòa chung một nhịp đập. Nhịp đập của tình yêu.

Không phải bởi cái danh giám đốc phụ trách hay do bộ vest đen sang trọng trên người anh…

Càng không phải vì chiếc xe láng cóng hay dừng trước cửa nhà tôi…

Mà cảm giác hạnh phúc đến khi màn hình điện thoại rung lên bài hát chỉ được cài cho số của anh…

Yêu thương tới khi những buổi trưa anh chạy như bay đến công ty em…

Sự bình yên và thanh thản đến kì lạ khi nắm lấy bàn tay có đeo nhẫn ở ngón áp út của anh…

Em đã biết rằng mình yêu như thế đấy…



“Trước khi cơn giống kéo đến, trời thường quang mây…”



Đó là một ngày mưa… Chị gọi vào số em và hẹn em ra gặp chị.

Khi em tới, chị đã ngồi sẵn ở đó. Chị trông sang trọng và quý phái, khác hẳn em. Em tiến lại bàn với ánh mắt e dè. Không đứng lên chào hay đơn giản chỉ gật đầu, chị hỏi em có biết chị hay không. Và có biết tại sao chị biết em. Em chỉ trả lời “không”.

Chị ta hắt thẳng ly nước lạnh vào mặt em. Tuôn ra một tràng những ngôn từ không mấy là hay ho. Và âm lượng của nó cũng không vừa đủ nghe cho lắm. Những người trong quán café quay lại nhìn em chòng chọc. Em nghe những được vài tiếng xì xào ở bàn bên cạnh mình. Chị ta mắng chửi xong rồi bước đi thẳng. Để em lại với nỗi ê chề dâng lên trong đôi mắt. Em đã không khóc. Đã KHÔNG THỂ khóc…

Cái lạnh của từng giọt nước thấm đẫm vào tim. Nó gặm nhấm bên trong em như một chất acid sufuric mạnh mẽ.

.
.
.

Anh à, em đã sai sao anh…?



Em không phải là lần đầu tiên sa ngã vào những cuộc chơi thế này. Em cũng đã từng yêu, cũng đã từng thất vọng. Tình yêu đến trong những năm tháng em vẫn còn khoác trên mình bộ đồng phục trắng. Trong sáng và vô tư đến kì lạ. Không một chút mưu mô hay toan tính. Đơn giản hết yêu thì chia tay. Chỉ là như vậy…

Tưởng chừng như em sẽ gục ngã giữa một tình yêu không có kết quả nhưng bất ngờ thay em lại không như thế. Đến mức khi trả qua cái nỗi nhục nhã bị khinh bỉ của cuộc đời thì tất cả chỉ khiến em càng yêu anh nhiều hơn mà thôi…

.
.
.


Biết là thế, nhưng em vẫn chạy trốn anh bằng những buổi trưa tụ họp đồng nghiệp đi ăn dù biết rằng chiếc xe đen của anh vẫn đậu ở kia. Em chặn những cuộc gọi từ anh cho dù tim vẫn đập rộn ràng khi nhìn thấy những tin nhắn yêu thương từ anh. Em để dành thời gian chăm chút lại cho bản thân. Kiếm lại những gì đã mất từ khi quen anh. Em lao vào những night club cùng bạn bè, bỏ tiền đi shopping với những cô bạn thân. Em không muốn quên đi anh… chỉ là em muốn anh và em hãy để cho con tim nghỉ ngơi một chút…



Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em…

Không một party hoành tráng nào, không nhận bất kỳ một lời mời đi ăn nào thậm chí cũng chẳng tự thưởng cho bản thân một thứ gì. Em đơn giản chỉ ngồi đây, tựa đầu vào ban công và tìm cho mình một khoảng khắc bình yên.

0h đêm.

Em tiến đến bên cái lap quen thuộc của mình, mở mail lên và đọc. Bỏ qua những lời chúc mừng từ những người quen, em tìm đến mail vừa nhận từ địa chỉ của anh.

“Bé con à, hôm nay là một ngày đặc biệt. Là ngày một ai đó có mặt trên đời. Là ngày cuộc sống này có em. Chúc mừng sinh nhật em.

Suốt cả tháng nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh vẫn có thể sống tốt khi không có em. Em cũng vậy phải không? Nhưng nó giống như một cái máy vậy em à. Bỗng dưng có một lỗ hổng giữa cuộc đời anh. Và anh nhận ra rằng chỗ trống đó chỉ có thể là em.

Một tháng đủ để anh và vợ được tòa xác nhận ly dị. Bé Min sẽ sống với anh như con bé đã chọn. Cô ấy là mẹ bé Min nhưng cả hai cha con anh đều không cảm thấy được tình thương từ cô ta. Mặc dù còn rất nhỏ nhưng con bé cũng đã suy nghĩ như một người lớn. Nó đã chọn anh. Và anh sẽ làm tất cả để xứng đáng với lựa chọn ấy.

Và bây giờ là lựa chọn của anh. Không cần nói có lẽ em cũng biết câu trả lời.

Vậy còn em? Em sẽ đồng ý làm mẹ của bé Min chứ?”




[Oh whatever anyone anyone says
It doesn't matter to me
Oh whoever whoever curses me
I'll only look at you
Even when I'm born again, it's still only you
(Still still) Even as time goes by… – It’s You – Super Junior]


Anh à…

Cho dù có đau khổ cách mấy…

Em vẫn sẽ lại đến bên anh… như ngày hôm qua…


~END~

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Fic [AriJima] : Rain ... [ Sequel of " Untitled " ]

Tháng 7 ...

Hnay là một buổi chiều mưa ...

...................................

" Con ra siêu thị mua hộ mẹ ít đồ nhé , Daiki . Mẹ quên khuấy mất một số thứ cần mua "

" Thôi mà mẹ ! Trời đang mưa thế này mà . Đâu nhất thiết phải mua ngay đâu " - hạ quyển manga xuống nhìn mẹ , tôi càu nhàu .

" Đi dùm mẹ đi mà Daiki . Hôm qua mẹ quên mua đồ cho ba con đi công tác ngày mai .Mẹ sẽ cho con tiền mua Pocky nhé . "

" Thôi được rồi , con đi . Haizzz ... " - đặt quyển truyện tranh xuống bàn , tôi lê chân ra chỗ mẹ lấy tiền và tờ giấy có ghi mấy thứ mẹ cần mua . Xong , tôi hướng thẳng ra cửa , không quên mang cho mình một cây dù . Đúng là trời mưa làm cho con người ta cảm thấy lười biếng . Và dù gì thì giờ cũng đã là 7 , 8h tối . Không lười mới lạ ==' .

" Đi cẩn thận nhé con zai yêu ! " - mẹ gọi với theo sau cánh cửa .

....................................

Tôi bước từ từ trên con đường trơn ướt , nhớ lại đêm mưa hôm ấy ...

Hai năm ...

Từ hôm đó đến nay đã được hai năm ...

Tôi ở bên em ...

Tôi ôm lấy em ...

Tôi che chở cho em ...

Hai năm ...

Trong vòng hai năm tôi đã làm tròn bổn phận của một người anh trai ...

Nhưng không phải là một người yêu ...

Đơn giản ...

Vì em chưa bao giờ nói yêu tôi ...

Thậm chí em còn chưa bao giờ nói với tôi suy nghĩ của mình về tôi ...

.

.

.

Ở bên em mới biết em yếu đuối lắm ...

Trên sân khấu em luôn ngời ngời rạng rỡ ...

Em là hoàng tử trong mơ của biết bao nhiêu cô gái ...

Nhưng con tim em không được rắn rỏi như vẻ bề ngoài ...

Em luôn muốn được che chở ...

Em sợ cô đơn ...

Nên em rất hay khóc ...

Những hôm ba mẹ em đi công tác xa hay bận việc .

Em sợ phải ở một mình lắm .

Nên em lại gọi cho tôi ...

Để tôi đến bên em vỗ về ...

Và để em thiếp đi trong vòng tay tôi đến sáng ...

Hay những lần em ngồi khóc một mình ở ghế đá công viên ...

Tôi cũng lại đến ...

Cũng lại dang tay ôm lấy thân hình gầy nhằng của em ...

.

.

.

Tôi không biết em đã dứt bỏ được bóng hình của Chii hay chưa ...

Tôi không biết đối với em , tôi là gì ...

Tôi cũng không biết trái tim em đã bao giờ lỗi nhịp khi thấy tôi không dù chỉ một lần ...

Nhưng tôi hiểu rằng ...

Mình là kẻ thế thân ...

Nên tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì nhiều hơn thế ...

Dường như chỉ cần được ôm em , được em gọi tên , được che chở em thì tôi sẽ đánh đổi mọi thứ mà mình có vậy ...

.

.

.

Chỉ có điều ...

Con tim tôi cũng đâu có mạnh mẽ gì cho cam ...

Nó buồn mỗi khi em đi bên tôi huyên thuyên đủ chuyện , mặc dù những câu chuyện ấy chẳng bao giờ là về tôi ...

Nó chùn xuống khi thấy nụ cười tươi của em đang không dành cho nó ...

Nó cũng biết mệt mỏi vì chờ đợi ...

Nó khao khát được yêu ...

Đến mức dù cho cứ từng ngày trôi qua , con tim tôi lại nứt một mảnh ...

Thì nó vẫn cố gắng chạy đến bên , ôm lấy người mà nó yêu ...

Nó vẫn cứ luôn muốn hét lên rằng " Nakajima Yuto , anh yêu em "

Nhưng sao mãi mà chẳng thấy câu trả lời ...

Cho dù có là không đi nữa ...

................................................

" Ngày mưa hôm ấy ... liệu ai có còn nhớ ... "

Tôi si mê em quá rồi thì phải ...

Ngay lúc này đây , trước mắt tôi cũng là hình ảnh của em , đứng dưới cơn mưa , để mặc cho cả người ướt hết ...

Đôi mắt long lanh của em đang mang một nỗi buồn nào đó ...

Về nơi xa thẳm ...

Em ...

Và mưa ...

Thật là đẹp ...

.

.

.

" Rầm "

Tiếng sấm làm tôi tỉnh hẳn .

Và ... tôi không mơ ...

Đó chính là em , đang đứng đó .

Ở trước mặt tôi ...

Đôi mắt buồn ấy đang hướng về phía công ty JE .

.

.

.

Tôi vội chạy đến bên , che dù và kéo em ra một hàng hiên gần đó ...

Em ngạc nhiên nhìn tôi ...

.

.

.

" S...sao anh lại ở...ở đây ? "

" Câu đó anh hỏi em mới đúng á ! Sao em lại ở đây , mưa như thế ? Lại còn không che dù nữa chứ . Khổ quá , em mà bệnh thì làm sao ? Ướt hết rồi . " - vừa nói tôi vừa tôi ra trong túi chiếc khăn mùi soa ra lau mặt cho em , cảm nhận được ánh mắt của em vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình . "

Nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ hoe của em , 2 giọt nước mắt vẫn còn đọng lại , không rõ là nước mắt hay nước mưa ...

" Em khóc đấy à ? Sao không gọi cho anh ? " - tôi nhìn em đau khổ . Gấp đôi cái khăn cho vào túi , tôi dang tay ra nói tiếp - " Lại đây nào "

Bất ngờ ...

Em lùi lại đằng sau một bước ...

Tôi nhìn em khó hiểu . " Sao thế em ? " .

Đưa tay lên định nắm lấy cổ tay em . Nhưng chỉ mới chãm vào nó , em đã giật phắt lại , như thể tôi là một con quái vật nào đó mà em khinh bỉ .

" Em đã chán anh rồi sao ? - tôi nói nhỏ rồi thở dài buồn bã . Thật là chua chát .

" Có lẽ cũng đã đến lúc rồi nhỉ "

Hai hàng nước mắt của em trào ra , nức nở ...

Hệt như một đứa trẻ ...

" Em ... xin lỗi "

" Em không thể tiếp tục được nữa ... "

Em sẽ rời bỏ tôi ...

Phải , ngay từ đầu tôi đã biết ...

Em không yêu tôi ...

Vậy mà sao tôi vẫn cứ le lói hy vọng ...

Để rồi bây giờ tiêu tan thế này ...

.

.

.

" Em xin lỗi , em không thể tiếp tục như thế này được nữa ... " - em cúi gập người xin lỗi tôi trong tiếng nấc

" Em không thể lợi dụng anh như một thứ đồ chơi như thế này được nữa ... "

" Em không thể coi anh như một người anh trai được nữa ... "

.

.

.

" Hãy nói ra điều đó đi nào " -

Giờ đây thì tôi còn gì để mất nữa ...

.

.

.

" Em ... vì ... "

" Vì ... em yêu anh "

.

.

.

Cái ... gì ... ?

Em yêu tôi sao ?

.

.

.

" Từ hơn một năm trước , em đã từ bỏ Chii hoàn toàn . Và em đã yêu anh ... Em không nhận ra ngay lúc ấy . Anh đã quá tốt với em . Còn em thì đã làm khổ anh , làm sao có tư cách để được anh chấp nhận chứ ... Anh đã tốt với em đến như vậy , mà em còn cứ bướng bỉnh ... Anh đã chờ em quá lâu rồi , chắc yêu em anh cũng đã đau khổ nhiều nhỉ ... "

" Giờ thì em không thể lợi dụng anh thêm được nữa ... "

Lời nói của em khiến cho lỗ tai tôi lùng bùng lên .

Em nói thật hay nói đùa ...

Em yêu tôi sao ? ...

" Hôm nay ... là đúng hai năm ...

Hai năm ... kể từ hôm ấy ...

Cái hôm mà anh hứa rằng sẽ bảo vệ và che chở cho em ... "

Em lôi ra trong túi xách một món quà được bọc cẩn thận .

Hơi ướt nước mưa ...

" Cái này ... là quà cho anh ... "

" Hai năm qua , em đã làm phiền anh quá nhiều ...

Hãy nhận nó và chấp nhận lời xin lỗi của em anh nhé . "

" Hy vọng là sẽ có người thật lòng đến với anh , và không để anh bận tâm như em . Anh hãy hạnh phúc nhé ... "

Em cười buồn , rồi quay lưng đi ...

" Ơ ... "

.

.

.

Tôi đã níu em lại ...

" Cho dù anh có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa ...

Thì không bao giờ con tim anh hết yêu em "

.................................

Mưa rơi như buổi chiều hôm ấy ...

Có hai người đang hôn nhau dưới hàng hiên ...

Hạnh phúc ...


Shiragami

[ 2h55' 27/7/2010 ]


[ Hờ .... mệt quá ==' Đã rất là cố gắng , nhưng vẫn có cảm giác như cái chap này cũng thật là ... ngớ ngẩn ==' ]

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Yêu lắm ... lớp ơi ...

Đang định dọn lại cái bàn bừa bộn . Tự dưng trong đống sách vở lòi ra một cuốn sổ . Cuốn sổ lưu bút màu hồng , dở dang ...

Tớ ngồi xuống , lật nó ra nhẹ nhàng . Trang bìa bị rách ( bởi một cú ném ==' ) , được dán lại bằng những mảnh băng keo , một cách cẩn thận ...

Cuốn sổ ấy chưa có ai viết nhiều . Hầu hết chỉ tòan là chữ của tớ , viết cảm nhận của mình về lớp , về từng người tớ đã ghi tên trong cuốn sổ ấy ...

Khuôn mặt của từng người bạn hiện ra trên những dòng chữ ấy ...

Những kỉ niệm ngày ấy chạy qua tâm trí tớ ...

Như vừa hôm qua ...

Như chưa từng trôi đi ...

Như còn đây bên tớ ...

................................

Ngày đầu tiên vào trường . Trường mình rộng .

Bước vào lớp , một cách bỡ ngỡ . Và xa lạ ...

Tớ ngồi im quan sát . Hầu hết tất cả đều từ trường tiểu học Phan Đình Phùng chuyển qua . Tớ không chỉ học từ một trường khác mà còn từ một quận khác ...

Cảm giác cô đơn chóan ngập tớ ...

.
.
.

Người đầu tiên tớ nói chuyện cùng , chính là hai chị em song sinh Đình Long - Hà Phương .

[ Chỉ là hỏi tên và trừơng cũ mà thôi . Sau đó , hai người bỏ tớ đi mất ==' ]

..............................

Giờ bán trú . Tớ bị cô xếp cho ngủ xa lớp . Nằm kế tớ là Diễm Trinh .

Tớ chẳng biết nói gì .

Trút hết can đảm , tớ bắt chuyện với Trinh .

Rất may mắn , cái tật ham đọc truyện có tác dụng . Tớ và Trinh có cùng sở thích với nhau .

.
.
.

Đến ngày hôm sau , cả hai chả còn ngại ngần gì nữa mà nói chuyện với nhau vui vẻ hơn ( về Quyển Sách Kỳ Bí =)) ) .

.
.
.

Diễm Trinh là người bạn thân đầu tiên của tớ ...

................................

Tớ học không tốt , thầy đổi tớ qua chỗ khác .

Tớ ngồi kế Phụng Kim , một cô bạn hiền lành . Kim cũng giúp tớ học , kết quả là có khá hơn .

Nhưng sau đó cô bạn chuyển đi mất .

.
.
.

Cậu mãi là người bạn cùng bàn năm lớp 6 mà tớ nhớ nhất ...

................................

Er... Mặc dù không muốn nói ra , nhưng còn một bạn nữa mà tớ sẽ luôn nhớ . Đó là bạn Đạt =)) .

Kỉ niệm xấu về bạn ta thì nhiều lắm nhưng nói ra mất vui quá đi .Mấy cái đó thật là đáng để quên =)) .

.
.
.

Nhưng bạn ta luôn là một thằng bạn cùng bàn lớp 6 độc ác của tớ =)) .

................................

Có ai còn nhớ cái hôm cả lớp không học bài khiến thầy Thắng phải mời cô hiệu trưởng Twister ( Tuyết Tơ ) xuống không nhỉ =)) ?

................................

Năm lớp 6 qua đi .

Để lại trong tớ những kỉ niệm đẹp ...

Về hai cô chị lớp 9 dễ mến của tớ và Trinh ...

Về những cô giáo sinh hiền hậu ...

[ Thậm chí cả về người tớ thích năm đó nữa =)) ]

................................

Năm lớp 7 .

Kí ức của lớp xuất hiện 3 gương mặt mới ...

Và cả 3 người bạn cũ chuyển đi mất ...

................................

Tớ vẫn còn nhớ rất rõ cái hôm mà Nhàn với Phan Hân cãi nhau .

.
.
.

Tớ vẫn còn nhớ cái hôm mà thằng Đình Phương bị đập đầu vào thành bảng khiến cả lũ phải bê hắn ta vào phòng y tế . [ Và sau đó cái bảng bị vẽ nhăng nhít những dòng chữ " tin buồn " và " tôn vinh sự cống hiến cho đời " của " anh Siu nhân búng " =)) ]

.................................

Tớ nhớ nhất ...

Trò nhảy dây năm ấy ...

[ Và còn nhiều trò lắm . Đánh cầu lông nè , bắn bì nè . ]

................................

Năm đó ...

Tớ ( thường xuyên ) trốn ngủ trưa [ ==' ] ...

[ Tuấn ơi , mày còn nhớ cái hôm tao với mày trốn ngủ không nhỉ ? Giờ nghĩ lại , tao thấy như " Vượt ngục ấy =)) . ]

................................

Năm ấy , tớ đã không còn lạc lõng như ngày đầu vào lớp ...

.
.
.

Năm ấy , Ngân đã ở bên làm người bạn thân nhất năm lớp 7 của tớ .

.
.
.

Và cho đến bây giờ vẫn là như vậy ...

................................

Năm lớp 7 .

Tồn tại trong ký ức là cô Hằng , người cô dịu dàng của tớ .

................................

Năm lớp 8 , tớ chuyển qua lớp 8/13 .

Hơn nửa lớp là bạn mới .

Nói là bạn mới , chứ thực ra là do ít nói chuyện với nhau nên có vẻ xa lạ mà thôi .

................................

Ngân chuyển ra lớp thường .

Gần nửa năm học tớ tò tò đi theo Ngân .

Và tớ bỏ cuộc .

Ngân đã có những người bạn mới .

.
.
.

Ngân luôn luôn là ngời bạn thân nhất năm lớp 7 của tớ ...

................................

Tớ chơi với Tín .

Tớ thân hơn với Khánh Linh .

Tớ làm bạn với Phương Trinh .

.
.
.

Và tớ thành bạn thân của họ ...

................................

Năm lớp 8 .

Cái năm đối với tớ là năm nhiều rắc rối nhất ...

Và nhiều kỷ niệm nhất ...

................................

Mãi trong tim tớ là những trận mưa dột khiến cả căn phòng tòan nước ...

Mãi trong tim tớ là những tràng cười ( hồn nhiên ) của cả lớp khi nghe Bảo , Thọ , Tuấn , Huy ... tấu hài =)) ...

Mãi trong tim tớ là cái hôm cả lớp mình nghỉ hết 11 đứa ...

Mãi trong tim tớ là mỗi tháng cả lớp mình lại ăn liên hoan ...

Mãi trong tim tớ là những lần cô Vi bắt cả lớp chép phạt [ ==' ] ...

Mãi trong tim tớ là những " trận đòn " của cô Tuyển [ CVD =)) ] ...

Mãi tron tim tớ là

Mãi trong tim tớ là hôm Halloween năm ấy ...

Mãi trong tim tớ luôn có lớp 8/13 nghịch như quỷ ...


......................................................

Part 1 ( 18/7/2010 )

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

Fic [HikkaNoo] : ....


Fic [HikkaNoo] :


Title : [ chưa có , chưa nghĩ ra =)) ]

Rating : PG 13 =))

Pairing : HikkaNoo


[Bày đặt bựa chút , giờ vô vấn đề chính =)) ]


............................................


_ “ Inoo Kei , lần này em đã làm cho thầy cô trường ta thực sự thất vọng . “



_ “ … “


_ “ Đáng ra phải giữ lấy thành tích thì em lại bị rớt hạng “



_ “ … “


Cô hiệu trưởng gõ gõ cây bút xuống bàn làm việc , mắt đăm chiêu . Rồi cô xoay ghế hướng ra phía cửa sổ . Có thể nói ngắn gọn : lần thi học kỳ này , một thằng hội trưởng hội học sinh luôn luôn đứng thứ nhất , lại bị rớt hạng . Hạng hai . Nhục nhã !


_ “ Nhưng vì em là hội trưởng hội học sinh . Mà như em đã biết , một khi đã rớt hạng thì có thể có cơ phải từ chức . “



_ “ Vâng thưa cô . “ – Đến lúc này thì đúng là nguy hiểm đã kề ngang cổ tôi . Tôi đáp lời cô và nghĩ tới nguy cơ lớn nhất như cô nói .


_ “ Để em có thể giữ được chức vụ cũng như lòng tin ở ban chấp hành hội học sinh trong 2 năm qua , cô giao cho em một nhiệm vụ . “


Ôi , ông trời còn thương tôi . Ít ra thì công sức điều hành cả năm ngóai cũng không bị bỏ phí . Nhưng … nhiệm vụ á ?!


_ “Em có thể kèm cặp cho bạn học sinh yếu nhất trừơng ta Yaotome Hikaru giúp các thầy cô được kô ? “


_ “ Hikaru … Yaoto..me ? “ – Cái tên nghe quen quen nhỉ


_ “ Cậu ta học rất yếu . Nếu có thể em hãy giúp bạn học tập tiến bộ hơn .. “



_ “ Em hiểu thưa cô . “


_ “ Cậu ta là một học sinh cá biệt , chuyên gia phá phách , đánh nhau . Hòan cảnh gia đình , điều này thì nhà trường cũng không rõ . Vì em là bạn cùng lứa , cô nghĩ các em sẽ hiểu nhau hơn . “


_ “ Vâng , em sẽ làm . Cô cứ tin ở em . “ – Gì chứ , qua tay tôi là xong hết ! Nhưng mà ….

Tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng , vẻ mặt bình thản lúc nãy đã chuyển thành một khuôn mặt hết sức khó chịu .
….


Sáng , trời lạnh . Tôi bước vào trường . Nghiêm trang và rất ra dáng 1 cậu học sinh gương mẫu với thành tích luôn trong top đầu – nếu không nói là đứng nhất trong ngôi trường tòan nam sinh này . Ôi , tất nhiên là chỉ trừ cái thành tích đáng chết năm nay .

_ “ Oa , hội trưởng hội học sinh Inoo Kei kìa . Đẹp trai quá ha !! “


_ “ Công nhận . Vừa đẹp trai , vừa học giỏi nữa chứ !!! “


_ “ Ôi trời , anh ấy là thiên thần giáng thế hay sao vậy taaaaaaa !!!! “


Quen rồi với những câu nói đó , tôi đi ngang qua đám bạn nữ trường mấy trường khác gần đây đang trầm trồ với đôi mắt ngưỡng mộ , cười . Tôi không quay lại , nhưng biết chắc chắn phải có người đang ngất vì nụ cười tươi chết người của mình .


Bỗng có một người leo từ hàng rào vô , ngay sát trước mặt tôi . Một tiếng phịch . Bụi bay tứ tung vào mặt tôi . Tôi đứng đó một lúc và xác định đây là ai , trong lúc tên kia đang phủi bụi trên hai gấu quần . Một thằng tóc vuốt keo , quần áo xốc xếnh nhìn là biết tụi học sinh cá biệt . Đã vậy tai còn xỏ khuyên nữa chứ . Đẹp đẽ gì ba cái đó không biết . Tính quay sạc cho nó một trận , tôi thấy từ đằng phía ngòai , một thằng khác gọi với vô : “ Yaotome-kun , Yaotome-kun “

A ha , chính là hắn , nở nụ cười tươi tôi nói nhẹ nhàng :


_ “ Chào cậu , tôi là In…. “



_ “ Lộn xộn , mai mốt đừng có đứng đây nữa . Có ngày đế giày của tôi sẽ in dấu trên mặt cậu đấy . “


Gì chứ , cái tên ôn này …. !!!!


Tôi đã từng nghe lóang thóang rằng ngòai tôi , thì tên Hikaru kia là hotboy thứ 2 . Nổi tiếng là chuyên đánh nhau , gây lộn , đi mô-tô , hút thuốc gì gì đó . Nổi vì tính khí lạnh lùng , rất manly . Mọi người luôn đem tôi và hắn ra , coi là “ 2 thái cực của thế giới “ - khác xa một trời một vực . Nhưng cả 2 chúng tôi nổi tiếng đẹp trai nhất trường . Thế giới thật là phức tạp !


[ Hết 1 cháp = drop vô thời hạn ]


P/S : Nghĩ sao viết vậy = fic wỡn =))

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Life......

Though that life like a clock . The clockwise will stop when there are none of batteries .
Though that life just a computer . Turn on , stand by , turn on , turn off but no restart .
Though that life also like a mobile phone that can talk when there is someone that contact .
Though that life is an ipod . An Ipod plays classic , pop , rock until it's broken .
Though that life is being a teddy bear just sit in the shop window and wait to be bought .
Though that life just to live , to stay , to stand , to die .

Though that what is life really mean ?

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Hẹn hò - Chap 2

4h30 , học thêm :
" Danh " - Tui gọi giật Danh lại trước khi nó biến mất cùng cái xe đạp - " Ra đây tao nói cái này "
Tụi bạn cứ ngẩn tò te hông hiểu gì mà tui cứ nói một tý là Danh lại gật gù , hối thúc gì đó , rồi nở nụ cười - nụ cười tinh quái của một con thỏ " súc vật răng nhọn " .
.....
Tui đã phải kể tuốt tuột những gì đã hỏi khéo Vy từ trước đó cho thằng Tín biết . Tui thú tội luôn là đã nói khéo rằng " Tín đang ' khóai ' 1 ai đó " . Sau 1 tràng thuyết giáo , năn nỉ ỉ ôi , đe dọa kinh rợn , Tín đã chịu đi " tỉnh tò " với Vy .
Nó khiến câu " Ok " rất là quan trọng - ít nhất là tôi , người biết về tình cảm của nó . " Nhưng mày sẽ phải chịu mọi trách nhiệm nếu tao bị tổn thương nghiêm trọg " . " OK , kô thành vấn đề "
.....
5h chiều - công viên
Tui và thằng Danh nấp như ăn trộm ở lùm cây gần đó. May mà trời kô mưa , vẫn nắng ráo - mặc dù hơi lạnh chứ kô mất công ướt bộ đồ đẹp nhất từ trước giờ mà tui thấy thằng Tín mặc .
Thời điểm quan trọng đã tới , Vy đã có mặt . Nó mặc quần jeans như thường lệ , áo thun . Tay đút vào túi
áo khoác .
" Vy hả ? Ra đây chi vậy " - công nhận giả nai có chất lượng ghê .
" Con Linh già kiu tui ra đây mà sao chưa thấy tới " - tới đây thì cho phép xin nỗi vì thực tế vài ngày trước có vụ này :
" WHAT THE HELL ? " - tui " hét trong im lặng "
" Nhỏ cái mỏ mày lại coi "
" Cha chả , vậy ra là mày cũng đã ' thầm xươgn trộm nhớ ' ôg Tín "
Con Vy lúng túng quay đi , giả ngơ ta đây bận làm bài
* Thật là , có chuyện vui rồi đây *

Và thế mới có chuyện tui hứa " chắc như đinh đóg cột ..... đèn " thế chứ . Kô thì .... có mà loạn :))=))
And now back to the " tình cờ gặp nhau ở công viên "
Tui và thằng Danh cười híhí sau bụi cây
" Con Linh cũng thật là , đồ rùa bò , làm gì mà lâu thế không biết . Mà ra đây mình chi vậy ? Hông sợ chị Trinh giận cho à ? Haha "
" Không . Thật ra....... "
-
" Danh , đi đâu vậy ? "
" .... "
" Tao xin lỗi , tao đã chỉ có thể khiến cho ôg Tín vui mà không nghĩ đến mày "
" Có sao đâu . Chẳng phải mày thích ông Tín sao ? "
" Còn lâu , thần tượng của tao , tao mê còn chưa hết . :))=)) . Tao với ổg là " pa con " mừh . Haha :))=)) "
" Đúng . Mày là con ham trai mà tao quên "
" Đi về đi . Tao biết là mày kô muốn coi tiếp . Nhưng , mày không buồn sao ? "
" ..... "
......
Tui rảo bước bám theo Danh . Đi được một lúc , Danh quay đầu lại , cười như nói " Hơi buồn .... một chút....... "


Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

Hẹn Hò - Chap 1

Chap1:
" Sao ?! May thich kon Vy ah ? " - Tin nhắn của tui .
" Uh , thj sa0 ? " - Nó nhắn lại . Nó ở đây là Tín - thằng bạn thân đầu tiên của tui . Nói là đầu tiên vì tui chưa bao giờ thân với lũ con trai . Bạn thân của tui từ trước tới nay toàn con gái . Thật khó gần với cái lũ suốt ngày chỉ có CF hay Fifa online 2 . Và bây giờ thằng " bạn thân đầu tiên của tui " đang làm tui fải ngồi suýt hét tướng lên lúc 12h rưỡi khuya và fải ngồi đọc cho kỹ từng chữ trong tin nhắn của nó thay vì ngồi coi Đêm Định Mệnh chiếu trên kênh TH Vĩnh Long . Mặc cho Hân Di hay Anh Dylan đẹp trai đang nói gì trong phim thì tôi cũng kệ tuốt và ngồi gí sát cái điện thoại vào mặt .

Vy là con " cộng sự " khìn khìn của tôi . Nói là " cộng sự " cho nó oai vì tôi thích cái cặp Ban và Hoji trong siu nhưn Deka . Và tui thì lăng xăng như Ban và con Vy thì như Hoji . Tui gọi nó là " cộng sự " thì nó nói - y như Hoji nhưng kô được lịch sự như anh í : " Cộng sự cái con khỉ , biến đi mày " . Nói gì thì nói , Vy vẫn tốt bụng mặc dù nếu có một bịch snack trước mặt thì nó sẽ chừa cho tui đúng một miếng rồi vỗ ngực tự hào tao nhường cho mày đó . Nó khá nữ tính mặc dù đứng trước mặt lũ con trai ( hay là tui ) nó sẽ chửi ầm ầm vào mặt như lốc nếu đó là " nói xấu nó " . Nó học rất tốt cho dù là bạn của đứa nằm trong bảng xếp hạng từ dưới lên và hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay - hôg ai khác chính là đứa đang ngồi type từng chữ và đang chơi Barn Buddy trên facebook .
Nhưng vấn đề chính là Vy đang là tâm điểm bị " gán ghép " với Danh - tổ trưởng tổ tui . Mà " chồng con Vy " lại là bạn thân của " Nó " mới chết .
" Vay may noi voi kon Vy di "
" Th0j .Thang Danh thjch con Vy thjet d0 . Ta0 h0g mun n0 bun "
Hầy . Nan giải nhỉ ....... .
........